Bốn đứa trẻ, Sầm Hoài An và Chương Lộc mỗi người ôm một nửa quả dưa hấu nhỏ ngồi xúc ăn. Tưởng Vi Hi ăn đến trên mặt trên quần áo đều là dưa hấu nhưng vẫn cười đến vui vẻ.
Đang nói chuyện thì cậu hai Tưởng và Chu Hoa Dĩnh vẻ mặt vừa hoảng hốt vừa tức giận chạy vào: “Ba, Tri Nghi thật to gan, vậy mà con bé chỉ để lại bức thư cho gia đình sau đó một mình lén chạy tới Dương Thành rồi.
Chu Hoa Dĩnh đưa thư cho ông ngoại Tưởng, ngực tức giận đến phập phồng: “Đứa nhỏ này con đã nói quản lý thật tốt đi, mọi người nhất định nói phải thương lượng với con bé, không thể làm một ngôn đường. Bây giờ thì tốt rồi, vất vả nuôi lớn con bé giờ thì lại chạy đi mất!
Lời này chính là trách móc ông ngoại Tưởng xen vào việc của người khác. Cậu hai Tưởng sao có thể để Chu Hoa Dĩnh nói ba mình như vậy, lông mày ông ấy dựng thẳng lên: “Hoa Dĩnh bà ít nói hai câu đi. Việc Tri Nghi bỏ đi chúng ta cũng phải tự kiểm điểm.
Sau khi đọc xong thư ông ngoại Tưởng vỗ mạnh xuống bàn, trừng mắt nhìn cậu hai Tưởng và Chu Hoa Dĩnh nói: “Tôi nói với các người đừng ép Tri Nghi, các người chính là không ép nó đi tìm công việc ở đơn vị tốt nhưng lại nhốt nó trong phòng rồi khóa cửa để ép con bé phải học nghiên cứu sinh. Chu Hoa Dĩnh, sao cô không thử tự khóa mình ở trong phòng xem. Nếu như để tôi nói thì Tri Nghi nên chạy trốn, chạy rất tốt!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây