Chương Lộc vừa nhìn thấy Tưởng Tri Đạt, ném hành lý trong tay trên mặt đất, trực tiếp chạy tới, nhảy lên ôm lấy cậu ấy.
Tưởng Tri Đạt vững vàng đỡ lấy cô bé, lui về phía sau hai bước, khóe miệng cong lên: “Ôi, nhìn qua trong khoảng thời gian này Lộc Lộc ở Đông Thành sống không tồi nha, đều mập lên rồi.
Chương Lộc từ trên người Tưởng Tri Đạt đi xuống, cười “ha ha nói: “Đương nhiên rồi, cháu cùng mợ và An An nữa đi mấy chỗ chơi. Còn nữa, cháu đã giành giải nhì cuộc thi Toán cấp trung học cơ sở quốc gia. Cậu nhỏ, cháu có giỏi không?
Chương Lộc đắc ý nhướng mày nhìn Tưởng Tri Đạt, hào quang trên mặt so với mặt trời còn chói mắt hơn.
“Rất giỏi! Tưởng Tri Đạt lập tức giơ ngón tay cái lên về phía cô bé, trong mắt mang theo sự chân thành tán thưởng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây