Nghe Sơ Hạ nói như vậy, nụ cười trên khóe miệng ông cụ càng lớn hơn, giọng điệu hào phóng nói: "Làm phiền cái gì, hai người ngày ngày đến ta càng thấy vui ấy chứ ."
Tưởng Tri Thư vẫn đang nhìn vào bàn cờ, trong khi Lạc Bành lại nhìn Sơ Hạ và Sầm Hoài An, trong mắt có một tia hâm mộ và cô đơn khó nhận thấy.
Tiếng nói cười bên ngoài càng lúc càng lớn, ông ngoại Tưởng mở cửa thư phòng rồi bước ra khỏi thư phòng trước, bên ngoài đột nhiên im lặng, theo sau là tiếng gọi người nối tiếp nhau.
"Ba."
"Ông nội."
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây