Đồ xấu cần vứt, thì vứt, cần mua, thì mua. Hôm nay, để đón Sơ Hạ và An An, Sầm Tranh Niêm cố tình xin nghỉ một ngày. Buổi sáng, anh ở trong phòng nhìn xem, cảm thấy chỗ nào không thích hợp, lại tiếp tục thu dọn, rồi lại mua thêm nhiều thứ nữa.
Thật ra, khi ông ngoại Sầm biết hôm nay Sơ Hạ dẫn An An đến thủ đô, ông cụ liền muốn trực tiếp đón hai người đi đến nhà ông cụ, rồi ở lại ăn bữa cơm tại nhà.
Nhưng Sầm Tranh Niên nói, lúc tàu hỏa của Sơ Hạ đến nơi cũng đã gần tối rồi, ngồi tàu lâu như vậy, nhất định cô và An An cũng rất mệt, lại tới nhà ông ngoại, gặp nhiều người lớn như vậy sẽ khiến cô càng mệt mỏi hơn. Nếu không để cô ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, rồi lúc nào gặp người lớn cũng được.
Ông ngoại Sầm vừa nghe Sầm Tranh Niên nói như vậy, cũng cảm thấy ông cụ chỉ muốn gặp mặt cháu dâu và cháu ngoại, nhưng lại quên không suy nghĩ kỹ càng, liền nghe theo Sầm Tranh Niên, đón người về nhà bọn họ trước.
Sơ Hạ không ngồi trên giường, hỏi Sầm Tranh Niên: “Nhà có chỗ rửa mặt không anh? Em muốn rửa mặt trước đã.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây