Tưởng Trí Đạt nhìn vào gương chiếu hậu, thấy Sơ Hạ ngủ, liền chạy xe càng vững vàng, tránh không để xe bị rung lắc.
Chiếc xe chạy gần đến đường hẻm đi vào nhà, bầu trời chiều cũng dần dần biến thành màu đen, trên đường xuất hiện nhiều chiếc xe đạp, tiếng người nói cũng nhiều lên. Đây là thời gian tan làm, trở về nhà của những người công chức.
Sơ Hạ nghe thấy tiếng ồn ào, xoa mắt, ngồi dậy, chiếc áo khoác đắp lên người cô, cũng rơi xuống chỗ ghế ngồi của xe, theo động tác của cô.
Sầm Tranh Niên tự nhiên đem áo khoác cầm đến, hỏi cô có cảm thấy đỡ hơn chút không, có cảm thấy lạnh không?
Sơ Hạ gật đầu một cái, rồi lại lắc đầu: “Em không sao. Bây giờ đi đến đâu rồi?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây