Sầm Hoài An nói cho cô biết về chuyện của Liễu Điềm. Cậu bé không thể nói với Bang Tử nhưng có thể nói với mẹ, mẹ sẽ nói cho cậu biết mình phải làm gì.
Nghe Sầm Hoài An nói xong, Sơ Hạ đã đi đến chậu nước rửa tay sạch sẽ rồi dùng khăn lau tay, nhìn Sầm Hoài An trước mặt lộ ra vẻ mê man. Cô giơ tay sờ sờ đầu cậu bé.
“Con không làm gì sai cả. Chuyện của Liễu Điềm chúng ta đều thông cảm với cô bé. Nhưng con chỉ là một đứa trẻ, mẹ và ba mẹ cô bé cũng không quen biết. Chúng ta không thể giúp cô bé. Chỉ có giáo viên mới có thể giúp nói chuyện với ba mẹ cô bé, nếu giáo viên đồng ý nói.
Sơ Hạ thở dài, thật ra không chỉ có mỗi Liễu Điềm, trong khu tập thể các cô cũng có người trọng nam khinh nữ không muốn cho con gái đi học như vậy. Đối với ba mẹ như vậy người ngoài chỉ có thể giúp đỡ khuyên một câu, không có cách nào khác.
Nếu nói tài trợ, nhiều người như vậy, tài trợ như thế nào, hơn nữa lúc này cũng không có nhà ai giàu có, có thể nuôi được cả nhà là tốt rồi, vốn không có khả năng đi tài trợ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây