Sơ Hạ cười, nhìn nước gần như đã nguội, uống một ngụm nói: “Phải không, vậy bà yên tâm, sau này tôi sẽ còn làm bà thất vọng nhiều lần.
Vương Ngọc Lan không dám tin nhìn Sơ Hạ, không tin cô lại nói ra những lời như vậy: “Sơ Hạ, sao con lại khiến mẹ cảm thấy xa lạ như vậy. Con có còn phải là con gái của mẹ không, sao có thể nói ra những lời như vậy?
Sơ Hạ nhìn bà ta, giọng nói lạnh lẽo nói: “Con gái ruột của bà đã bị bà bỏ đói chết rồi.
Giọng nói vô cùng nghiêm túc, bởi vì cô nói chính là nói thật.
Hiển nhiên Vương Ngọc Lan không nghe rõ ý của nàng, lông mày nhíu lại: “Mẹ nuôi lớn con từ nhỏ, chưa từng bỏ đói con. Khi con còn bé bị bệnh, là mẹ nửa đêm dẫn con đi khám. Con đều quên hết rồi sao, những lời này con nghe ai châm ngòi?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây