“Không phải nguyên nhân này. Sơ Hạ vẫn mỉm cười, nhìn qua hòa hòa khí khí, nhưng lời nói ra vẫn là từ chối: “Nếu cô muốn mặc váy này, tôi biết nơi nào có bán, nhưng là váy của tôi không có biện pháp cho cô mượn mặc.
Hoàng Đình Nguyệt cắn môi, hoạt bát đáng yêu vừa rồi đã không còn, ánh mắt nhìn Sơ Hạ mang theo chút oán khí: “Không cần!
Nói xong cô ta sắc mặt khó coi mà ngồi trở lại vị trí của mình. Nếu cô ta là có tiền mua váy mới, cô ta làm gì còn phải mượn Sơ Hạ, còn không phải là một chiếc váy, có gì đặc biệt hơn người.
*
Sầm Tranh Niên từ Kế Sinh Ủy đi ra, làm lơ các loại ánh mắt ý vị anh đi rồi mà vẫn nhìn theo, nhấc chân sải bước lên xe đạp, cưỡi về nhà.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây