Thư Nghi nói với Cố Khâm, giọng nói của cô cũng bất giác trở nên thoải mái hơn, cô quét mắt nhìn Khương Bình đang ngồi đọc sách ở bàn của cô ấy, không tiện nói trước mặt Khương Bình, nhưng gặp được bạn cùng phòng như Khương Bình, là điều ngạc nhiên nhất với Thư Nghi khi đến trường đào tạo này.
Khương Bình tự mình đến trường đào tạo ở Bắc Kinh, tự báo danh, tự nhận phòng...một loat việc đều do cô ấy tự làm, khi dọn dẹp ký túc xá, Thư Nghi có chú ý đến, động tác của Khương Bình cũng rất thành thạo —— trình độ tương đương với Thư Nghi, nhưng cũng tốt hơn mẹ cô.
Căn cứ vào kinh nghiệm sau khi trọng sinh của cô, Thư Nghi sẵn sàng bao dung bạn cùng ký túc xá, dù sao cũng là những cô gái mười mấy tuổi chưa từng xa nhà, không có khả năng tự gánh vác tốt như cô... Nhưng điều Thư Nghi bất ngờ là năng lực độc lập sinh hoạt của Khương Bình hoàn toàn không thua gì nàng, thậm chí so sánh với cô có mẹ đi cùng xách hành lý túi to túi bé...nhìn còn trưởng thành hơn.
Sống chung với một người bạn cùng phòng như vậy, Thư Nghi linh cảm tương lai của cô sẽ thoải mái hơn nhiều.
Rõ ràng Thư Nghi chỉ nói những chuyện vặt vãnh, nhưng Cố Khâm vẫn lắng nghe, không biết vì sao tâm trạng cậu chuyển từ mây mù chuyển thành nắng. Ngay cả sau khi Thư Nghi nói xong về những chuyện của hai ngày sau đó, trong lòng Cố Khâm dâng lên sự tiếc nuối, cậu nghe vẫn chưa đủ mà...
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây