Sau khi kết nối được, Thư Nghi nghe thấy một giọng nói lịch sự và xa cách, "Alo, xin chào, xin hỏi ai vậy ạ?" Sau đó khi Thư Nghi "Alo" một tiếng, giọng điệu của người ở đầu dây bên kia cũng thay đổi, Thư Nghi nghe thấy giọng nói của Cố Khâm vô cùng sốt ruột, "Thư Nghi? Cậu vẫn ổn chứ? Sao điện thoại trong nhà cậu lại không có ai nghe vậy?"
Thư Nghi nghe thấy được vẻ lo lắng trong giọng điệu của Cố Khâm, cô sửng sốt một lúc, sau đó lại cảm thấy áy náy. Dựa theo những gì Cố Khâm vừa nói, có vẻ mấy ngày nay cậu vẫn luôn gọi điện đến nhà cô, nhưng điện thoại trong nhà vãn không có ai nghe, chắc Cố Khâm đã rất sốt ruột.
Trên thực tế, Cố Khâm không chỉ gọi điện đến nhà Thư Nghi, thậm chí cậu còn đến tận nhà cô, đứng gõ cửa rất lâu, sau đó còn hỏi thăm hàng xóm của cô, nhưng vì cô với mẹ đi quá vội nên lúc đi không gặp ai cả, vậy nên hàng xóm cũng không biết hai mẹ con cô đi đâu cả.
Nhưng bây giờ cậu cảm thấy không nhất thiết phải nói cho Thư Nghi biết nữa, vì bây giờ cậu đã biết Thư Nghi vẫn an toàn rồi, trái tim đang treo lơ lửng của cậu cũng được trùng xuống.
Thư Nghi thấy có lỗi nói, "Đây là số điện thoại di động của tôi, cậu có thể nhớ, sau này muốn tìm tôi cứ gọi vào số này là được."
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây