Nếu như Thư Nghi biết, chắc chắn cô sẽ không gián tiếp hại người làm cùng nghề với mình… ít nhất thì cũng xem như nửa cùng nghề.
Thư Nghi cũng không biết một điều nữa, từ lúc ông chủ Lí nhìn thấy bản thiết kế vẽ tay của cô về sau thì luôn ngứa mắt với bản thảo thiết kế của nhân viên còn ở lại, mỗi một bản thảo đều chỉ ra không ít lỗi, còn hỏi thăm cậu út Thư Nghi: “Cậu hỏi giúp tôi cháu gái cậu có hứng thú đến công ty chúng tôi giúp chúng tôi vẽ bản thiết kế không? Cậu yên tâm, giá cả tính theo giá thị trường, tôi tuyệt đối sẽ không vì cô ấy còn nhỏ tuổi mà lừa cô ấy đâu…
Thực ra trong lòng ông chủ Lí nghĩ Thư Nghi đã lên cấp ba, lứa tuổi cũng không còn nhỏ, chính ông ta cũng ở độ tuổi học cấp hai đã ra ngoài làm công một mình rồi. Đợi đến khi ông ta ở độ tuổi học cấp ba đã có người theo đằng sau gọi ông ta là sư phụ rồi, mỗi ngày đưa bánh rán và đồ uống hi vọng ông ta có thể truyền thụ tay nghề cho.
Đương nhiên cậu út của Thư Nghi từ chối luôn: “Không được! Nó làm gì có thời gian nữa? Cấp ba học hành rất căng thẳng! Thời gian mỗi ngày ăn cơm và ngủ nghỉ còn không đủ nữa là!
Ông chủ Lí cũng đoán được là Thư Anh Hoa sẽ từ chối, dù sao Thư Nghi cũng là học sinh giỏi của Nhất Trung, chắc chắn là muốn thi trường đại học trọng điểm, học hành chắc là rất bận rộn. Thế là ông chủ Lí lại lùi một bước xin chuyện khác: “Vậy cậu có thể để Thư Nghi đến công ty chúng tôi chỉ dẫn cho nhà thiết kế của chúng tôi một chút không?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây