Cuối mùa thu đầu mùa đông, lá cây ngô đồng bên ngoài phòng vẽ tranh đã rụng hết hơn một nửa, còn lại trên cành cây cũng vàng úa héo khô. Ánh nắng không bị ngăn lại mà chiếu vào phòng vẽ tranh, ngay cả mấy sợi lông tơ trên mặt người trẻ tuổi như Vương Ngữ Mạn mà Thư Nghi cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, càng không nói đến sự cố gắng tràn đầy trong mắt Vương Ngữ Mạn.
Thư Nghi hít sâu một hơi, trong lòng cảm thấy vui mừng vì có thể trở lại thế giới này vào thời đại mà mọi thứ đều có khả năng.
Thư Nghi nghiêm túc gật đầu về hướng Vương Ngữ Mạn: “Ừm! Chúng ta cùng nhau cố gắng lên nhé!
Vương Ngữ Mạn thở dài: “Phải cố gắng lên, nếu không cố gắng nữa thì sẽ bị cậu bỏ lại xa mất...
Tốc độ tiến bộ của Thư Nghi làm cho người luôn có tiết tấu chậm, mọi chuyện đều không gấp gáp như Vương Ngữ Mạn cũng có cảm giác cấp bách, nếu như cô ấy bị một người có căn bản kém hơn mình, thời gian học vẽ ngắn hơn mình, chương trình học văn hóa nặng hơn mình là Thư Nghi bỏ xa lại đằng sau…
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây