Tất nhiên, không phải tất cả học sinh đều bị thu hút bởi củ cà rốt như vậy. Lý Tư Nghiên và Vương Nhạc Nhạc đều được xếp vào lớp thường A7, cả hai chẳng có chút động lòng với ‘thứ’ này. Lý Tư Nghiên than vãn với Thư Nghi. "Làm học sinh ở trường cấp ba số Một khó quá trời, may mà tớ là học sinh thể dục. Nghe giọng điệu này, chẳng khác mấy người đem chính bản thân và học sinh tầm thường chia thành hai thế giới.
Còn Vương Nhạc Nhạc, nếu trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba vào được trường Phổ thông số Mọt, bản thân đã cảm thấy quá may mắn rồi, vốn dĩ không dám nghĩ đến lớp tăng tốc: "Lớp thường và lớp tăng tốc chênh lệch những hai bậc, mỗi học kỳ chỉ vào được sáu người, sáu suất này còn chẳng đủ cho các bạn ở lớp chọn tranh giành, làm gì đến được tụi mình.
Thư Nghi hơi ngạc nhiên khi Vương Nhạc Nhạc lại nói những điều như vậy. Rõ ràng, mặc dù tính tình Vương Nhạc Nhạc không giống học bá, nhưng cậu ấy thực sự là một trong những học sinh đứng đầu lớp. Bản thân Vương Nhạc Nhạc cũng có sự tự tin từ đáy lòng, mà sao sau khi lên cấp ba rồi, tâm lý lại thay đổi quá vậy?
Thư Nghi không biết thành tích của Vương Nhạc Nhạc ở thời cấp hai thế nào, vì vậy cũng không tiện đánh giá có phải Vương Nhạc Nhạc đang coi thường bản thân hay là tự mình hiểu mình. Nhưng Thư Nghi trông thấy thái độ ‘vì tôi là lớp thường nên lớp tăng tốc chẳng liên quan gì đến tôi’ của Vương Nhạc Nhạc. Cô đưa tay vỗ cái bốp vào lưng Vương Nhạc Nhạc: “Bộ trong lớp cậu không ai muốn vào lớp tăng tốc à? Sao cậu không được nghĩ về nó chứ?
Vương Nhạc Nhạc sững người, khoảnh khắc Thư Nghi vỗ cái bốp vào cậu ấy, không hiểu sao lại khiến cậu ấy có cảm giác khí thế ấy giống mẹ mình y như đúc... Dù sao cũng giống bậc trưởng bối đang răn dạy cậu ấy, mà không phải bạn đồng trang lứa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây