Huống chi Cố Khâm cố gắng hơn cô, chịu khó hơn cô rất nhiều, trong thời gian ba năm trung học phổ thông, thời gian ngủ của Cố Khâm ít hơn cô hàng nghìn giờ, Thư Nghi thực sự khâm phục sự kiên trì của Cố Khâm.
Ở kiếp trước, Thư Nghi nhìn thấy mấy thủ khoa luôn nói về việc học của mình một cách rất thoải mái và vui vẻ trong các cuộc phỏng vấn, trong lòng tự nhận định rằng mình không phù hợp với việc học hành, những học sinh đứng đầu với thành tích tốt kia trời sinh đã có thiên phú học tập.
Nhưng trong kiếp này, Thư Nghi đã tận mắt chứng kiến sự cố gắng của Cố Khâm, nhìn thấy sự nỗ lực của những học sinh đứng đầu khác bên cạnh, đương nhiên trong số những học sinh điểm số xuất sắc cũng có người mỗi ngày ngủ đến chín tiếng đồng hồ, nhưng lại tận dụng hết toàn bộ những thời gian vụn vặt ban ngày, tuy ngoài những bài tập được giáo viên bố trí ra không làm những tờ đề khác, nhưng câu nào đã làm qua đều ghi tạc rất kỹ trong đầu, nếu một câu lỡ sai một lần thì sẽ không bao giờ sai lại lần nữa...
Mà những gì cô đã tận tai nghe thấy trong kiếp trước, đồng thời tin đó là sự thật, chỉ là một phần của sự thật: "Bạn học tớ học ở trường trung học số một, cậu ấy nói mấy bạn đứng đầu trong khối hàng ngày mới chín giờ rưỡi đã ngủ rồi, mỗi ngày chỉ làm xong bài tập của giáo viên đưa ra, hoàn toàn không động đến một cuốn sách nào cả…
Ở kiếp trước, Thư Nghi đã tin vào điều đó, hoặc có thể nói là cô rất sẵn lòng tin vào điều đó, bởi vì cô thừa nhận rằng "những học sinh xuất sắc trong học tập là do thông minh bẩm sinh chứ không phải vì chăm chỉ", điều này tương đương với việc "học lực kém là do trời sinh yếu kém chứ không phải do quá lười biếng, sau đó liền có thể yên tâm mà tiếp tục lười biếng, mỗi ngày ăn ăn ngủ ngủ, trong lòng không có cảm giác tội lỗi gì.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây