Nhưng cách giải quyết mà Thư Nghi nghĩ ra được sao Lý Mộng Kiều chưa từng nghĩ tới chứ. Cô ấy lập tức nói với Thư Nghi: "Tớ từng thử từ trước rồi, nhưng trường học của chúng ta xây sân tập ở phía cuối, tớ bưng hộp cơm đến căn tin thì ba mẹ tớ đứng bên ngoài hàng rào của sân tập có thể nhìn thấy rõ mồn một!"
"Trước đó bữa nọ tớ từng bưng hộp cơm đến căn tin rồi, tối khuya về tớ bị mẹ kéo đến, chất vấn tớ buổi trưa đến căn tin là ăn chung với ai. Sau đó tớ mới ý thức được là đưa cơm cho tớ xong rồi mẹ tớ không đi thẳng mà còn đứng ngoài hàng rào sân tập để xem tớ đi đâu..."
Lý Mộng Kiều cảm thán: "Mẹ tớ không đi làm thám tử thật là đáng tiếc!"
"Nếu phải bưng hộp cơm lên phòng học rồi lại quay đầu về căn tin thì thật sự quá phiền phức, chưa kể hông còn đường khác đến căn tin, phải đi băng qua sân tập, ai biết mẹ tớ có thể nán lại thêm mấy phút ngoài sân tập, đợi xem tớ có quay đầu đi qua căn tin hay không chứ?"
Thư Nghi cũng hiểu là vấn đề này nan giải rồi, bèn nói với Lý Mộng Kiều: "Vậy cậu hãy học tập cho giỏi đi! Sắp đến kỳ thi cấp Ba rồi, kiên nhẫn qua được tháng này nghỉ hè hai người sẽ lại được gặp thôi!"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây