Tay phải Thư Nghi cầm thật chặt ống nghe điện thoại. Vì cô dùng lực quá mạnh nên nơi khớp tay hiện lên một mảng xanh trắng, khiến nó trông chẳng còn chút huyết sắc.
Dù đã sống hai kiếp, nhưng đây là lần đầu cô đối diện với chuyện lớn là mạng người như vậy, đại não cũng tự dưng trống rỗng. Thư Nghi véo mạnh vào phần thịt non mặt trong cánh tay mình một cái, khiến đầu óc mình tỉnh táo lại chút, nhắc nhở bản thân rằng hiện tại không phải lúc căng thẳng, hoảng hốt. Cô là một người trưởng thành, tuy Lý Mộng Kiều không hề biết, nhưng cậu ấy đã nhờ cô giúp đỡ, nhất định cô phải nghĩ ra biện pháp giải quyết tối ưu, sau đó yêu cầu Lý Mộng Kiều làm theo lời mình.
Hiện tại Lý Mộng Kiều đã trở thành một nữ sinh mười mấy tuổi đang hoàn toàn bị dọa đến choáng váng. Gặp phải chuyện như vậy, hẳn là nửa ngày cũng khó mà hồi hồn lại, nhưng SARS là chuyện một giây cũng không thể phí. Nhỡ đâu Phó Hàm Vũ thật sự bị hàng xóm lây bệnh, Lý Mộng Kiều cũng thật sự đã bị Phó Hàm Vũ lây...
Thư Nghi nỗ lực khơi thông mạch suy nghĩ, hỏi Lý Mộng Kiều: "Hiện tại có nhân viên công tác kiểm tra không? Mấy ngày nay Phó Hàm Vũ đã tiếp xúc với những người nào? Nếu như nhân viên đến điều tra, cậu nhất định phải nói rõ sự thật với ngươi đó, không được giấu chuyện hai người đã gặp nhau..."
Lý Mộng Kiều nói: "Ban nãy lúc tớ gọi cho cậu ấy, cậu ấy bảo không có ai đến hỏi mấy hôm nay cậu ấy đã tiếp xúc với những ai. Chỉ có sáng sớm nay một nhân viên công tác 'võ trang cả người' chỉ lộ mắt đến nhấn chuông cửa nhà cậu ấy, đưa một tờ giấy tới, trên đó viết gì mà... Thông báo về việc phong tỏa phòng chống viêm phổi dạng SARS, nói cho họ biết ít nhất một tuần sau đó họ mới được ra ngoài."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây