Cố Khâm lại lịch sự, chu đáo như vậy, ra về cũng không quên giúp chủ nhà vứt rác, trường hợp hi hữu như cậu hiếm như gấu trúc vậy.
Lúc trước mẹ Thư Nghi có nghe cô kể, bà suy đoán hoàn cảnh nhà Cố Khâm rất khó khăn, có lẽ ngay cả một chiếc điện thoại, nhà cậu cũng không có, mẹ Thư Nghi mới đầu còn không tin, bà cảm thấy đã là những năm nào rồi, có nhà ai lại không có nổi một chiếc điện thoại kia chứ. Nhưng lúc này, mẹ Thư Nghi đã thật sự có chút tin tưởng, một đứa trẻ còn đang ở độ tuổi này mà lại có thể thấu tình đạt lý như vậy, phần lớn trong quá trình trưởng thành đều phải biết chịu thương chịu khó, hẳn là đã sớm phải gánh vác trách nhiệm với gia đình.
Mẹ của Thư Nghi hỏi Thư Nghi: "Bạn cùng lớp của con có ý định đi bán kem que để kiếm tiền trong kỳ nghỉ hè đúng không? Hay là con nói với thằng bé để nó đến cửa hàng ở trung tâm thương mại Bách Hội làm việc, cửa hàng ở đó luôn thiếu nhân sự."
Nếu là các bạn học khác của Thư Nghi, mẹ Thư Nghi chắc chắn sẽ không cân nhắc, dù sao thì các cửa hàng ở trung tâm thương mại Bách Hội vẫn luôn đi theo xu hướng cao cấp, rất chú trọng đến trải nghiệm của khách hàng. Tuyển một nhân viên mới mười mấy tuổi làm thêm rất có thể không được ích lợi gì mà còn nhận phải nhiều phiền toái. Nhưng nhận thấy trong khi làm kem Cố Khâm cũng nhanh nhẹn, tháo vát, lại còn tinh tế, chu đáo như vậy, mẹ của Thư Nghi tin rằng Cố Khâm có đủ năng lực để đảm nhiệm công việc này.
Thư Nghi hơi ngạc nhiên vì mẹ cô lại sẵn sàng thuê một đứa trẻ như Cố Khâm, nhưng rõ ràng là Cô Khâm không thể đi được: “Không được đâu, mẹ quên rồi sao, cậu ấy vẫn đang dạy một lớp phụ đạo mà con đã dạy vào hè năm ngoái, buổi sáng cậu ấy cũng không rảnh rỗi, lớp của Thư Á Nam cũng là do cậu ấy dạy đấy ạ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây