Quả nhiên sau khi Thư nghe cậu ấy nói bèn phì cười thành tiếng: "Đến cấp hai rồi mà cậu còn tự xưng là trẻ con à. Lúc học tiểu học, chẳng phải đứa nào đứa nấy đều nhao nhao hô hào rằng bản thân đã trưởng thành sao?"
Khuôn mặt của Lư Tài Thanh hiện lên vẻ bất đắc dĩ: "Cái đó không giống, cậu biết rõ ý của tớ mà."
Thư Nghi muốn vỗ vỗ lên vai của Lư Tài Thanh, nhưng nghĩ rằng đã lên cấp hai rồi, tầm này học sinh nữ và học sinh nam cũng nên có khoảng cách, không thể tự tại chơi đùa với nhau giống như ở tiểu học được nữa. Vì vậy, bàn tay giơ lên lại buông xuống, cô nói với Lư Tài Thanh: "Cậu đã là học sinh trung học, tớ cũng là học sinh trung học, chuyện chúng ta có thể nghĩ, sao lại có thể là thứ mà học sinh trung học không thể nghĩ đến được cơ chứ?"
"Về phần hầu hết những bạn bè của chúng ta không nghĩ đến được... đó là sự khác biệt giữa người với người đấy. Không có ai quy định chúng ta nhất định phải giống với số đông mà."
Tuy rằng Thư Nghi không hiểu được những phiền não của ông cụ non Lư Tài Thanh, nhưng vẫn thản nhiên nói: "Hiểu chuyện từ sớm, thấy rõ được thế giới này sớm cũng là một điều tốt."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây