Đoạn đường giữa quán buffet thịt nướng và lớp phụ đạo không gần cũng không xa, cần hơn hai mươi phút đi đường. Sau khi mười đàn anh, đàn chị bàn bạc một phen, quyết định đi bộ: “Đi bộ một chút đi! Đi bộ có thể tiêu thức ăn! Vừa hay đói bụng có thể ăn nhiều hơn!
Có ba đàn anh và đàn chị mang theo điện thoại, lấy điện thoại di động ra, hỏi tất cả mọi người có ai cần gọi điện thoại cho người nhà không, nói cho ba mẹ tối nay không về nhà ăn cơm.
Thư Nghi đưa tay ra hiệu mình muốn gọi. Vốn dĩ cô đã nghĩ trên đường đi đến quán buffet, nhất định có thể gặp trạm điện thoại công cộng, hoặc là phố hàng rong có điện thoại công cộng để gọi điện thoại mẹ. Nếu các đàn anh, đàn chị mang điện thoại di động, vậy thì càng đơn giản thuận tiện.
Sau khi Thư Nghi nói chuyện điện thoại với mẹ xong, cầm điện thoại hỏi Cố Khâm bên cạnh có muốn gọi điện cho ba mẹ hay không. Cố Khâm lắc đầu: “Không cần, nhà tớ trước mười giờ tối đều không có ai, tớ cơm nước xong xuôi đi thẳng về nhà là được rồi.
Thư Nghi đưa di động cho một đàn anh khác, trong lòng có hơi nghi ngờ, vậy nhà Cố Khâm trước mười giờ tối đều không có ai sao? Công việc của người lớn đều bận rộn như vậy sao? Nếu như công việc bận rộn như vậy... Trong nhà không phải nghèo sao? Chẳng lẽ là cô đoán sai?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây