Hai giáo viên, bốn học sinh, đi xe từ Cung Thanh thiếu niên đến ga tàu. Mãi đến lúc trước xét vé, giáo viên dẫn đội mới chia cùi vé cho mấy người Thư Nghi.
Thư Nghi cầm vé tàu lửa trong tay, lật qua lật lại nhìn thử, cảm thấy vừa xa lạ, vừa quen thuộc. Trên vé không hề in tên, cũng không in số chứng minh. Vé tàu hiện tại vẫn chưa có tính thực danh, nhỡ cô hở tay làm rơi xuống đất, ai nhặt được sẽ thành của người đó.
Tàu mà các giáo viên lẫn bọn Thư Nghi đi là tàu vỏ đỏ, ghế ngồi cứng. Lúc lên tàu, ba người còn lại vẫn hơi ngại ngùng, nhưng tàu chạy được chừng mấy mươi phút mọi người đã quen thuộc lẫn nhau.
Châu Thấm Nhiên, một học sinh nữ khác, tò mò hỏi Vương Bác Vũ: "Tại sao cậu không vào Trung học Số Một vậy? Học viện Ngoại ngữ đâu có được như Trung học Số Một?"
Vương Bác Vũ nghe Châu Thấm Nhiêm bảo mình sẽ học một trường cấp hai không tốt thì khẽ nhíu mày, nhưng lại thả lỏng rất nhanh: "Vì ba mẹ tớ muốn cho tớ ra nước ngoài. Học sinh học trường ngoại ngữ du học khá nhiều, ba mẹ mình cũng nói giáo viên trong trường khá có kinh nghiệm trong việc xin đi du học."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây