Thư Nghi cảm thấy mẹ làm vậy cũng khoa trương quá rồi! Cô hoàn toàn không cảm thấy mấy thứ mình dùng ở nhà không thể dùng lúc đi thi đấu ở Bắc Kinh. Tuy mấy đồ cô dùng ở nhà không tính là có giá, hay đẹp đẽ, có vài thứ còn hơi cũ, hơi bị hỏng, nhưng hoàn toàn không phải không dùng được nữa.
Tất nhiên, nếu như tất và quần lót phai màu thì thay mới, dép nhựa bị đứt một quai thì thay mới, dầu gội và sữa tắm không dùng của đơn vị mẹ phát mà mua 'hàng hiệu' riêng, Thư Nghi cũng thừa nhận là cuộc sống như vậy sung sướng biết bao, nhưng mà mấy thứ đó không phải đều là tiền à!
Trong nhà chỉ có mình mẹ kiếm tiền, cả cô và mẹ đều không muốn tự bạc đãi mình, bình thường ăn mặc đã là không tệ lắm rồi. Nếu đã tốn nhiều tiền vào phần đó, tất nhiên họ không thể mong cầu một độ hoàn hảo trong tất cả mọi việc.
Thư Nghi cảm thấy như vậy rất bình thường, kiếp trước cô cũng lớn lên như vậy thôi, cô đâu hề thấy bị tủi thân gì. Mấy bạn bè cùng lứa xung quanh cô cũng không khác cô là bao. Dù ba mẹ, vợ chồng là công nhân viên, được trả lương cứng, nhiều nhà cũng phải tiết kiệm nên dùng ít đi.
Tuy nhiên, hình như mẹ lại đang thấy cô bị uất ức dữ lắm, trước khi cô đi thì vội vã ra ngoài mua cho cô nhiều món thế, rất sợ nếu cô mang nguyên mấy thứ mình dùng ở nhà đi tham gia cuộc thi sẽ bị người ta cười nhạo.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây