Sau khi dành được huy hiệu ‘đứa trẻ ngoan’ thì Thư Nghi bước ra khỏi phòng làm việc của chủ nhiệm lớp, và cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cô đã làm hết những việc có thể làm rồi, tiếp sau đó chỉ có thể cầu nguyện cho mọi điều của Diệp Chí Thành được thuận lợi.
Đáng tiếc là mọi chuyện phát triển không như những gì mà Thư Nghi mong đợi.
Ngày hôm sau, Vương Nhạc Nhạc đến tìm Thư Nghi, kéo ống tay áo của Thư Nghi đi một mạch đến bên cạnh cột xà lệch trong góc ở sân trường, nói với Thư Nghi bằng một vẻ mặt nghiêm túc: “Tớ có chuyện muốn nói với cậu.
Trong phòng học có máy sưởi có thể nói là ấm áp như mùa xuân, nhưng bên ngoài phòng học thật sự rất lạnh. Mặc dầu hôm nay trời nắng nhưng nhiệt độ của ánh nắng dường như một chút cũng không truyền đến được trên mọi người, Thư Nghi nhớ ra dự báo thời tiết hôm qua nói rằng nhiệt độ cao nhất vào hôm nay chỉ có hai độ.
Thư Nghị bị vẻ mặt lo lắng của Vương Nhạc Nhạc lôi tay áo kéo ra đến đây, chỉ kịp lấy chiếc áo phao dài khoác lên, mũ, khăn quàng cổ, khẩu trang... toàn bộ đều không kịp mang, bây giờ Thư Nghi đang đứng ở trong không khí cở khoảng không độ, cảm nhận được cơn gió Bắc lạnh thấu xương giống như con dao vậy, từng nhát cắt vào mặt mình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây