Tần Lãng từ đó lại càng dịu dàng săn sóc vợ mình hơn. Gần mười năm trôi qua, hai người ngược lại còn gắn bó keo sơn hơn cả lúc mới cưới, đối xử với con gái nuôi như con ruột của mình.
Thời gian là liều thuốc chữa lành tất cả, Cố Kiều Kiều cũng tha thứ cho sự lỗ mãng trước đây của anh ta. Nhìn thấy cuộc sống của hai vợ chồng họ ngày càng hạnh phúc, cô cũng cảm thấy vui mừng cho họ.
Chỉ là khi nhìn hai vợ chồng có chút không tự nhiên trước mặt, nghe xong ý định của họ, Cố Kiều Kiều không nhịn được cảm giác xấu hổ và tức giận: “Ai sai hai người đến đây?”
“Ông nội.” Tần Lãng trả lời không chút nghĩ ngợi: “Ông nói, chú Ba và thím Ba kết hôn nhiều năm như vậy mà chưa có con, hay là trước tiên cứ nhận con của A Dũng về nuôi trước. Có khi nuôi con nuôi, lại giúp hai người sinh được một đứa. Đây là ý của ông nhé.” Tuyệt đối không phải ý của anh ta.
Chú Ba và thím Ba là những người có địa vị như nào chứ, họ có thể làm ăn lớn như vậy, kiến thức đương nhiên hơn hẳn anh ta. Nào đến lượt cho anh ta khoa tay múa chân chứ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây