Từ khi mẹ chồng bước vào, Vương Tiểu Nha luôn cúi đầu, nhận tài liệu từ tay bà ta, nhìn một lúc rồi khẽ đáp: “Đây là bảng chấm công ạ.” Trên đó ghi lại số lần đi trễ về sớm của em trai. Cô ta nhỏ giọng thì thầm vào tai mẹ vài câu.
Bà Hoa không thể tin nổi, nhìn về phía Dương Thúy Phân và những người khác: “Chẳng qua chỉ trễ vài lần thôi mà các người lại đuổi việc nó? Hừ, cô không muốn dùng Tiểu Soái nhà tôi thì cứ việc nói thẳng, không cần phải viện cái cớ sứt sẹo thế này!”
Cố Kiều Kiều nghe xong cười nhạt: “Đi trễ vài lần? Bà thử đếm xem con trai bà trong năm qua có bao nhiêu lần không đi trễ về sớm đi!”
Bà Hoa nghe vậy lại nhìn bảng chấm công dày đặc đó một lần nữa, rồi nhìn con gái, thấy con gái không nói gì, chỉ có thể cười gượng nói: “Bà thông gia, đều là người một nhà, bà hà tất phải tính toán chi li như vậy?”
Con trai bà ta là em vợ của Kim Trụ, Dương Thúy Phân không nói giúp nó có chức vụ gì trong nhà máy sản xuất dụng cụ làm bếp cũng đành thôi, chỉ là một công việc bình thường mà cũng muốn lấy lại.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây