Cố Kiều Kiều mím môi, lặng lẽ gật đầu. Ôi trời, không tìm đường chết sẽ không chết.
“Sa thải tôi? Các người dựa vào cái gì mà sa thải tôi? Nếu không có tôi, nhà máy của các người có thể hoạt động được sao? Qua cầu rút ván đúng không?” Đỗ Quyên nghe Tần Đông Viễn nói cô ấy nhận tiền lương rồi nghỉ việc, vừa tức vừa giận.
Tần Đông Viễn trầm giọng nói: “Tôi sẽ dặn dò phòng tài vụ trả cho cô thêm ba tháng lương.”
“Nghĩ hay lắm, chỉ với chút tiền này mà muốn đuổi tôi đi? Không có cửa đâu. Chúng ta đã ký hợp đồng, cẩn thận tôi kiện các người, khiến cho nhà máy của các người không thể hoạt động được.” Đỗ Quyên chống nạnh nói.
Mọi người nghe cô ta nói xong, sắc mặt đều không được tốt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây