“Ha ha, anh không phải là không muốn truy cứu cô ta, mà là không dám.” Đổng Tĩnh châm chọc nói. Kết hôn với anh ta bao lâu, mụ đã nhìn thấu con người anh ta từ lâu.
Yếu đuối vô trách nhiệm, lại hay làm màu. Đến nước này, mụ cũng không muốn nhẫn nhịn nữa, nói thẳng ra cho xong.
“Mày, mày nói linh tinh gì đấy. Cút ra ngoài, ngày mai chúng ta đến Cục Dân Chính làm giấy.” Người đàn ông chống đỡ nửa người, mặt đỏ tía tai hét lên.
Người phụ nữ này là cái thá gì chứ, ngoài việc nấu vài bữa cơm, lau dọn nhà cửa thì có tài cán gì, bây giờ lại dám nói ông ta như vậy.
Ngay cả lúc Lý Nhược Lan còn sống cũng chưa bao giờ sỉ nhục ông ta như thế.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây