Giám đốc Vương nghẹn họng đến mức suýt tắt thở trước mấy lời nói của khách. Trước khi té xỉu, ông ta nhanh nhẹn móc ra một trăm tệ.
“Bà cô à, xin cô hãy mau sửa đi.”
Cố Kiều Kiều cũng không từ chối, xoay người tiến lên nhanh nhẹn sửa lại đàn piano, tiện tay cầm lấy tờ một trăm tệ kia cất vào trong túi.
Sau khi làm xong, cô ung dung bước ra khỏi sảnh lớn, để lại mọi người suy đoán thân phận của cô.
‘Còn mấy cây đàn piano còn lại?’ Giám đốc Vương nhìn theo bóng lưng của cô gái ung dung rời đi thì vội vàng đuổi theo.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây