Mọi người nghe vậy đều sửng sốt, không phải là không thể, chỉ là...
“Cháu mới vừa tròn mười tám tuổi thôi đấy.” Cố Kiều Kiều lưỡng lự nhìn dì Dương.
Dương Thúy Phân muốn nói rồi lại thôi. Bà ấy đương nhiên biết công việc ở xưởng gạch vất vả thế nào, nhưng bây giờ trong nhà lại thật sự cần tiền. Sau khi suy nghĩ một lúc, bà ấy đột nhiên ngẩng đầu lên lên, hỏi với vẻ đầy mong đợi: “Đông Viễn, bên cháu có tuyển công nhân nữ không?”
Bà ấy sẽ đi làm, để con trai ở nhà trông em và bà ngoại.
Tần Đông Viễn nghe xong thì lập tức lắc đầu: “Dì Dương, dì tuyệt đối không làm nổi công việc đó đâu. Một chồng gạch khoảng hơn năm chục ký, dì có thể chịu được một chuyến, hai chuyến, nhưng làm nhiều sẽ mệt lắm. Hơn nữa trong xưởng gạch toàn là đàn ông, họ ăn mặc khá... Ừm, khá thiếu vải.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây