Mẹ Dương cúi đầu nhìn xuống đầu ngón chân mình không nói gì. Hưởng phúc gì chứ, bà cụ làm gì có cái số tốt như vậy.
“Mẹ đã tiêu hết năm tệ mà lần trước con đưa mẹ chưa?” Dương Thúy Phân cắn môi, lấy ví tiền trong túi ra.
Ví tiền này là Lý Nhược Lan tặng bà ấy, bằng da, nghe nói rất đắt. Nhưng lúc nào số tiền nhiều nhất mà cái ví này đựng cũng không bằng cái ví.
Mẹ Dương nhìn thấy động tác của con gái thì làm sao không hiểu được, bà cụ giật lấy cái ví nhét lại vào túi con gái, cứng rắn nói: “Con sống cũng không dễ dàng gì, mẹ không thể nhận tiền của con nữa. Mẹ là bà già, có ăn có mặc là được, không cần tiêu tiền.”
Làm sao không cần tiêu tiền chứ, cháu trai xin một cây kẹo, cháu gái xin một bông hoa, bà cụ là bà nội chẳng lẽ cứ từ chối mãi hả?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây