Ngay cả khi vừa mất con, bản thân đau đớn đến tận xương tủy nhưng vẫn lo lắng cho tình cảnh của con gái ở nhà chồng.
Tần Đông Viễn dừng bước, quay lại ôm chặt cô vợ nhỏ vào lòng: “Em còn có anh mà.” Anh sẽ thay thế mẹ vợ đã mất, chăm sóc cô thật tốt, anh sẽ cố gắng gấp đôi để bù đắp tình thương của bố mà cô bị cướp mất.
Cố Kiều Kiều buồn bã một lúc, rồi ngay lập tức lại vui vẻ trở lại: “Đúng vậy, em tuy không có mẹ yêu thương, nhưng em có chồng yêu thương. Ông trời vẫn công bằng mà.”
Cô cười rạng rỡ.
Nhìn vợ vui vẻ trở lại, Tần Đông Viễn cũng thở phào nhẹ nhõm, anh không biết cách dỗ dành người khác lắm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây