Đời trước, anh cũng chưa từng nói lời dịu dàng mềm mại với cô. Lần đầu cô xuống bếp, bưng lên một chén mì nóng hầm hập cho anh, anh cảm thấy rất ngon, nhưng cuối cùng cũng chỉ thong thả ung dung mà ăn xong, một giọt canh cũng không thừa. Toàn bộ quá trình, đôi tay cô nâng má, ở bên cạnh chờ, cuối cùng chỉ nhíu nhíu cái mũi, kêu anh đi rửa chén.
Nhớ lại quá khứ, ý cười trong mắt Giang Hành càng đậm.
Ánh mắt lần nữa dừng trên mặt cô.
Anh có rất nhiều thiếu sót, tính tình đông cứng, luôn cho rằng cô hiểu.
Lâu rồi, cô nuốt ấm ức vào bụng, luôn cho rằng anh sẽ không ra mặt vì cô.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây