Thân thể đã có thể giữ cân bằng, tuy chỉ ngắn ngủi nhưng Ninh Kiều đã rất vui, đáy mắt nhiễm đầy ý cười, nhưng vui mừng chưa được bao lâu, đột nhiên đầu xe chao đảo không ngừng, cô kêu khẽ một tiếng.
Cô cho rằng mình sẽ ngã.
Nhưng cuối cùng lại không có.
Giang Hành vẫn luôn ở bên cạnh cô: “Không sao, em đừng sợ.”
Dưới ánh trăng, đường nét trên gương mặt anh vô cùng rõ ràng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây