Ninh Kiều không chút do dự đồng ý, đồng thời cảm ơn cô ta đã dùng cách thức nhẹ nhàng này, bảo vệ tâm hồn non nớt của đứa trẻ.
“Chúng tôi phải cảm ơn các người mới đúng, vì đã cung cấp nhiều manh mối như vậy.” Công an cột tóc đuôi ngựa nói đến đây, im lặng một lúc, rồi nhắc nhở: “Nhưng thực sự không nên hy vọng quá nhiều. Một là không biết đứa trẻ thực sự đến từ thành phố nào, vấn đề khác nữa là, đứa trẻ này là con gái, dù không muốn thừa nhận nhưng thực sự có không ít gia đình bỏ rơi con gái, là cố tình làm vậy, cho dù có tìm thấy cha mẹ cô bé, đưa đứa trẻ về, cũng không chắc bọn họ sẽ vui mừng.”
“Lỡ không phải thì sao.” Ninh Kiều nhẹ nhàng nói.
“Cô nói gì?”
“Có thể sau khi mất con cha mẹ Yểu Yểu đã chạy khắp các đồn công an trong thành phố, thậm chí đăng báo tìm con.” Ninh Kiều nói, “Cũng có thể, đừng nói là chỉ mới qua chưa đầy một năm, cho dù đã qua mười năm, bọn họ vẫn không từ bỏ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây