“Tôi hiểu.” Ninh Kiều cười, “Biết cô là vì muốn tốt cho tôi.”
“Trước đây giáo sư Tằng cũng rất thích cô, chỉ còn hơn một năm nữa, cô nên chú tâm hơn.” Chu Di lo lắng, lại nói, “Đơn vị tốt thì tương lai sẽ sáng sủa. Cô biết nhà máy âm thanh không? Có người nói, sắp tới lợi nhuận của nhà máy âm thanh sẽ càng tốt hơn, bao nhiêu người tranh nhau vào đó. Nhưng những tin tức này, chúng ta không thể tự nghe ngóng được, vẫn cần nhờ giáo sư giúp đỡ.”
Trong trí nhớ của Ninh Kiều có tình tiết cốt truyện, cô biết một số việc sau này sẽ phát triển.
Bây giờ âm thanh mới bắt đầu nở rộ, nhưng sau vài năm nữa, nó sẽ trở thành món hàng thời thượng. Muốn mua âm thanh, còn phải chạy cửa sau. Nhưng không lâu sau, doanh nghiệp sẽ tiến hành cải cách quy mô lớn, ngành điện tử thay đổi nhanh chóng, nhà máy lớn nói sụp là sụp, không phải chuyện đùa.
“Chu Di, tôi nghĩ nhà máy âm thanh không tốt lắm.” Ninh Kiều nói, “Chuyên ngành của chúng ta không phù hợp, cũng không thể vào bộ phận kỹ thuật.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây