“Cô ta đi khi Quả Quả chưa đầy một tháng tuổi. Cô ta đi trong đêm, để lại Quả Quả một mình, Giang Nguyên và Giang Kỳ ngủ ở phòng bên cạnh, ông nằm viện, Giang Hành thì đi chăm sóc ông. Sáng hôm sau Giang Hành trở về, nghe thấy Quả Quả khóc, mọi người mới biết Thẩm Hoa Lâm đã đi.”
“May mà lúc đó Quả Quả chưa biết lật, nếu biết lật, ngã xuống đất, đập đầu xuống, Giang Nguyên và Giang Kỳ phải làm sao bây giờ? Năm đó chúng cũng chỉ bốn, năm tuổi!”
“Ông nội, ông đừng tức giận.” Ninh Kiều an ủi, “Mọi chuyện đã qua rồi.”
“Loại người như thế không đáng để ông tức giận.” Ông cụ Giang nói, “Chỉ sợ cháu, đừng để bị vẻ ngoài của cô ta mê hoặc, cô ta rất giỏi lấy lòng người khác. Có lẽ là muốn lôi kéo cháu, để cháu giúp cô ta hàn gắn mối quan hệ với bọn trẻ.”
Ninh Kiều cười nói: “Ông nội, cháu thông minh lắm.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây