Trần Văn chỉ chỉ mặt Ninh Kiều, “Làn da của cô thật tốt.”
“Tôi với đồng chí Phó mới vừa biết nhau không lâu, là hôm nay tình cờ gặp phải.” Trần Văn phân rõ ranh giới, còn nói thêm, “Cô tên là gì?”
Nếu bình thường, khi Trần Văn nói như vậy với bạn học ở quê hoặc thanh niên trí thức nữ khác, chắc chắn là họ sẽ đỏ mặt.
Nhưng Ninh Kiều không có, Trần Văn thấy sắc mặt của cô lãnh đạm, một câu cũng chưa tiếp, quay đầu lại nhìn về phía Phó Thiến Nhiên kêu: “Thiến Nhiên, sao không đợi tôi?”
Phó Thiến Nhiên còn chưa chuẩn bị tâm lý nói cho Lạc Thư Lan việc mình có đối tượng, hoang mang rối loạn mà chạy, lúc này nghe Ninh Kiều kêu, lại quay đầu lại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây