Lê Tuyết nhìn cậu.
Lục Lương cũng vậy.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau, thời gian như ngừng trôi, cuối cùng chàng trai mấp máy khóe miệng, nhưng không nói gì.
Mí mắt rũ xuống từng chút một, ánh sáng trong con ngươi dần dần mờ đi.
Lê Tuyết giật giật khóe miệng, trong lòng thầm trợn mắt ngoác mồm, khi bị thương thì biết đến tìm cô an ủi, có chuyện tốt thì chắc chắn nghĩ tới Lục Mạn Mạn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây