Trong mắt Lục Lương khó có thể che giấu ý cười, ngoan ngoãn ăn.
“À đúng rồi, chú Lục đâu mẹ?”
Lúc này Lê Tuyết mới nhận ra mình không nhìn thấy cha Lục đâu, theo lý mà nói bây giờ Triệu Cầm ở đây, đáng lẽ cha Lục cũng phải trở về chứ.
Triệu Cầm trả lời với giọng điệu tự nhiên: “Đến tỉnh M rồi, nghe nói ở đó có một thầy thuốc đông y cổ truyền, kỹ thuật rất giỏi nên chú Lục con đến đó xem, đứa con nào cũng còn nhỏ, ông ấy sợ mình suy sụp sẽ không có người kiểm soát.”
Mấy ngày trước còn yên lặng tu tâm dưỡng tình, nói tất cả để theo duyên phận, nhưng hiện tại lại cảm thấy như vậy không ổn. Sợ mình ngã xuống, sau này con gái bị người ta ức hiếp, nên nhất định phải sống thêm mấy thập kỷ nữa, kiểu gì cũng phải sống đến lúc con gái lấy chồng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây