Quả nhiên bà đưa tay ra lấy cốc trên bàn trà, nhấp một ngụm rồi nhẹ nhàng bâng quơ: “Mẹ Kim Trạch, không phải tôi không để ý đến tình cảm, nhưng thằng bé này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi, nếu không nể mặt chuyện trước kia, tôi sẽ để cậu ta đi như thế chắc? Nếu là một người bình thường, e là tôi đã đuổi việc luôn rồi.”
Sau đó bà bất đắc dĩ nhìn bà ta nói: “Từ lúc Kim Trạch còn nhỏ tôi cũng đã thích nó, nếu không tôi đã không để nó gia nhập công ty trở thành cánh tay phải của tôi, sao bây giờ nó lại vong ân bội nghĩa như vậy? Bà biết cậu ta đã làm gì không? Tôi hao tổn tâm sức đề bạt nó đến vị trí hiện tại, cậu ta thì hay rồi, không nhớ tới tôi thì thôi, còn giúp người khác đối phó tôi!”
Nói xong vẻ mặt dần trở nên âm u, không đợi dì Thái phản bác đã nói: “Tôi không ngờ nó còn có suy nghĩ như vậy, nếu không phải tôi phát hiện sớm, chỉ sợ người bị đuổi khỏi công ty sẽ là tôi!”
Nói đến đây vẻ mặt bà trở nên nghiêm túc, giống như đang rất lo lắng, xoay người thở ra một hơi, chậm rãi nói: “Tôi nghe nói ông Hàn hiện tại bệnh nặng, ốm đau cần nhiều tiền đúng không? Bà nói xem nếu tôi cách luôn chức vụ của Kim Trạch, thêm một tội danh khác bị đưa đến sở cảnh sát, thì gia đình bà sẽ ra sao?”
“Những gì tôi làm còn chưa đủ sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây