Triệu Cầm nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Lại đây.”
Hai chữ nhẹ nhàng bay bổng, giống như một ngọn núi nặng nề, đột nhiên đè ép người ta không thở nổi.
Lê Tuyết cúi đầu, trong lòng có chút bất an, cô không nói gì, ngoan ngoãn đi tới.
Khi đến gần hơn, ánh mắt của cô từ trên người Triệu Cầm rơi xuống mặt bàn trà thủy tinh, sau đó nhìn thấy hai bức ảnh trên đó.
Bức ảnh hơi mờ nhưng nhìn thoáng qua đã nhận ra đó là cô và Lục Lương!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây