Lúc từng cầm tiền, Tào Quế hẳn là căn bản không nghĩ tới bệnh của Lâm Quân sẽ khá hơn.
Cũng không nghĩ rằng cô ấy sẽ trở về nước.
Tiền của nhà máy quốc hữu không có thể nào tùy tiện đưa cho người ngoài, vậy nên Tào Danh Dương phải đăng ký công ty, phải ký hợp đồng hợp tác, lúc nhận tiền vẫn là chuyển khoản giữa doanh nghiệp với doanh nghiệp, hơn nữa trong hợp đồng, đều đã liệt kê rõ ra kế hoạch mà anh ta phải nộp, nghiên cứu thị trường mà anh ta phải làm.
Nhưng tất nhiên là anh ta không làm gì cả, chỉ lấy tiền không.
Tròn trĩnh hai mươi vạn thì loại phế vật như Tào Danh Dương chắc hẳn là đã sớm tiêu hết rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây