Lên lầu đẩy cửa ra, quả nhiên, cha con Cố Cẩn ngồi bên cạnh điện thoại.
Nhưng họ có vẻ không vui lắm.
Trước mặt con cái không tiện nói chuyện nhà, lại càng không tiện nói về mẹ của cô bé.
Đầu tiên Cố Linh lấy nước trong tủ lạnh ra, cho đá viên vào, vắt chút chanh, thêm chút siro màu nâu, khuấy đều, thêm ống hút cho trẻ uống, sau đó bật chiếc quạt nhỏ trong phòng khách, dời đến bên cửa sổ, để cho cô bé hóng gió mát, lúc này mới tiến lên, khẽ nói: “Có phải Lâm Quân cảm thấy quá ly kỳ, không chấp nhận được hay không.
Bả vai của Cố Pháp Điển rũ xuống, mặt nhăn lại thành quả mướp đắng nhỏ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây