"Không phải, thật sự không phải mà..." Bà Tân còn đang thanh minh thì bỗng nhiên nhìn thấy Cố Cẩn đứng trong đám người, bà ta liền lập tức hét lớn: "Giáo sư Cố, tôi nhận tội, tôi sẽ nhận hết, Bán Hạ là đứa trẻ tôi trộm ra từ giường sinh của Lâm Quân, cậu mau tới cứu tôi đi."
Bán Hạ nghe có người nhắc đến mình nên liền đi ra từ trong cửa hàng tạp hóa, nhìn mọi thứ đang xảy ra với vẻ ngu ngơ không hiểu gì.
Người vây xem càng ngày càng nhiều, bà Tần dứt khoát bắt đầu tự bào chữa cho mình: "Chuyện trộm trẻ cũng không thể trách Tú Nhi, lúc đó con bé là một người vợ bé, nếu sinh ra một đứa trẻ bệnh tật thì Thẩm Tứ Bảo không thể nào cưới nó được, chúng tôi cũng không còn cách nào khác, chỉ đành đi trộm một đứa khỏe mạnh xinh đẹp một chút tới, muốn trách thì phải trách Bán Hạ khi sinh ra đã vô cùng xinh xắn đáng yêu rồi mới đúng."
Vậy nên bà ta đã đi trộm trẻ con rồi mà giờ vẫn còn lý luận?
Cố Cẩn nghiêng đầu nhìn xung quanh, thấy Tiểu Long đang ngã xuống ở một góc liền ôm thằng bé tới.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây