Lại nói đến ở bên kia, Cố Pháp Điển chạy được vài bước đã đuổi kịp Cố Linh.
Bán Hạ cũng rời xa cô nhỏ, để anh trai bế mình.
Cố Linh thở hổn hển, tức giận kêu lên: "Pháp Điển, ba cháu làm việc gì cũng thích ra vẻ thần thần bí bí, cháu đúng là đứa vô tư, vừa rồi chạy đi đâu đấy, nếu không trông chừng Bán Hạ, suýt chút nữa đã bị người khác giẫm phải."
"Chỉ đi chơi một lát thôi." Cố Pháp Điển nói xong, bế Bán Hạ lên, ném lên lưng mình.
"Ông ta không phải chỉ là Thẩm Tứ Bảo thôi sao, nếu muốn cô tra hỏi thì chỉ cần mấy cái bạt tai, còng tay nghiêm hình bức cung, nhưng ba cháu lại cứ luôn cằn nhằn, cố gắng lý lẽ với ông ta." Cố Linh tức giận nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây