Bà ta không muốn tiếp tục truy cứu nữa. Cả đêm hôm qua bà ngủ không ngon, bây giờ bà ta muốn về nhà an ổn ngủ một giấc.
Vương Quỳnh Phương rời đi, Lâm Mẫn còn chưa kịp phản ứng lại, Bạch Bảo Châu cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc: “Thế là xong rồi? Triệu Ái Dân bị tên côn đồ kia đánh, thế mà Vương Quỳnh Phương lại không truy cứu.”
Bạch Bảo Châu còn nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài đang nắng to, làm gì có mưa cơ chứ?
Lâm Mẫn cảm thấy Vương Quỳnh Phương bất thường, nhưng bà ta cũng không quan tâm lắm: “Không truy cứu không phải chuyện tốt à? Với cái tính tình kia của bà ta, nếu bà ta mà truy cứu thì làm sao chúng ta ứng phó được?”
Lâm Mẫn nói xong thì đi ăn nốt bữa sáng còn dang dở.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây