“Sẽ không tìm được một ai khác tốt như dì Lâm đâu. Nghe cha đi, con gái ngoan, con đừng quậy nữa. Chuyện này cứ qua như thế thôi, quậy ầm ĩ lên đối với tất cả chúng ta mà nói đều không được chút lợi ích nào cả, sẽ chỉ khiến người khác chê cười gia đình chúng ta thôi.” Bạch Thư Đình mệt mỏi véo véo lông mày của mình.
Đấy, đấy, đấy, đấy, người cha cặn bã lại tiếp tục giở chiêu cũ rồi đấy.
Giống với Lâm Mẫn, rõ ràng là Bạch Thư Đình cũng hiểu rõ điểm uy hiếp của nguyên thân nằm ở đâu. Mỗi lần Bạch Thư Đình đều diễn cái trò này, dùng cái lý do thoái thác này để bắt nguyên thân ngậm bồ hòn làm ngọt.
Khi còn nhỏ, muốn nguyên thân nhường đồ chơi ông ta cũng làm thế, lớn lên, muốn nguyên thân nhường phòng ông ta cũng làm thế, cùng một lý do thoái thác, cho đến tận bây giờ vẫn chưa từng thay đổi.
“Dựa vào đâu hả? Dựa vào cái gì bắt tôi phải hi sinh để đổi lấy an ổn cho cuộc hôn nhân của ông? Mấy năm nay, vì sự bình yên của hôn nhân của ông, tôi đã nhường nhịn không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng đổi lại, tôi nhận được gì hả?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây