Nếu không phải hôm nay Chu Vĩnh Tân đến đây, Lương Thanh Cúc nhất định sẽ giấu chặt chuyện này trong bụng.
Chu Vĩnh Tân im miệng không nói: “Không phải. Tiểu Ngọc đâu, cô nhanh mang Tiểu Ngọc ra đây, chúng tôi phải về nhà.”
Chu Vĩnh Tân lướt qua mấy chị em họ, gọi với vào trong nhà: “Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc, cha đến rồi, con mau theo cha về nhà nào.”
Chu Vĩnh Tân mới gọi được hai tiếng, Lương Đức Lợi đã nghiêm mặt từ nhà giữa đi ra, Chu Vĩnh Tân vừa nhìn thấy Lương Đức Lợi thì giống như gà bị bóp cổ vậy, những lời đang nói dở cứ thế bị mắc trong cổ họng.
Người trong làng nghe được âm thanh của Chu Vĩnh Tân đều đi ra hóng hớt, có người bây giờ mới ăn cơm, còn cầm cả bát cơm ra vừa ăn vừa hóng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây