Trên người cô bé bình thường đầy vết bầm tím, nhưng cô bé không dám nói với ai.
Lục Mộc Tâm ghét mấy người lắm lời trong thôn, cũng ghét mấy đứa trẻ hay nói linh tinh về cô, ghét hơn cả là bà Giang rõ ràng là người nhà cô, vậy mà còn hạ thấp cô, ức hiếp cô.
Giang Bảo Quốc mỉm cười, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều:
“Đúng vậy, bà bảo bà có thứ gì tốt cũng đều giữ cho con...”
Bà Giang đối xử rất tốt với Giang Bảo Quốc, anh ta cũng nhìn mẹ mình với đôi mắt mang kính lọc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây