Cố Hạo Lâm thậm chí còn không sẵn lòng, làm sao có thể lên núi cứu người, anh ta hận không thể ở trong trạm y tế nhỏ này cả đời, tốt nhất là đừng có bệnh nhân hoặc kẻ không phân sự nào tới làm phiền anh ta và Lương Hồng Ngọc.
Lương Thanh Cúc tức sắp chết, chỉ vào mũi Cố Hạo Lâm và chỉ trích anh ta:
“Hai người đó thuộc đội khảo sát, họ không phải là nhân viên phục vụ chủ yếu tại trạm y tế của anh sao? Tại sao bảo anh đi cứu người lại khó như vậy?”
“Loại người có phẩm chất đạo đức thấp và bại hoại không có y đức như anh sao trở thành bác sĩ được thế? Anh vốn không xứng làm bác sĩ.”
Cố Hạo Lâm vốn có thành kiến với Lương Thanh Cúc, hiện giờ lại nghe thấy những lời này, phủi đất đứng dậy từ sau cái bàn, nhìn Lương Thanh Nhàn bằng ánh mắt u ám, như thể giây tiếp theo anh ta sẽ xông tới đánh người.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây