“Cứ làm như bà không lo ấy.” Lạc Hữu Dân thở dài, cẩn thận quay về giường nằm xuống, mà ở giữa giường của họ, Tiểu Bách Tuế đang ngủ say.
Tất nhiên Miêu Hạ Thu cũng lo chứ, bà vẫn đứng lại ở cửa sổ để xem xét, nụ cười trên mặt càng lúc càng rạng rỡ hơn. Bà không quay đầu lại mà nói với Lạc Hữu Dân: “Hai hôm nay, tinh thần của Nhàn Nhàn tốt hơn nhiều.”
Từ khi mất đi đứa con thứ ba, con gái của bà đã bắt đầu trở nên ngơ ngác, đến khi mang thai Bách Tuế cô mới tỉnh táo lại. Đứa bé vừa sinh ra được một tháng thì sức khỏe đã không tốt, tinh thần của con gái bà lại tiếp tục thay đổi.
Mệnh bất cửu hĩ - đây là câu thành ngữ duy nhất mà Miêu Xuân Thu - người có trình độ văn hóa không cao lắm có thể nghĩ ra.
Bây giờ thì tốt rồi, cơ thể Tiểu Bách Tuế khỏe lại, trạng thái của con gái bà cũng càng ngày càng tốt. Bây giờ, dù cô vừa ly hôn, nhưng cảm giác như cả người của cô đều tràn đầy sức sống, trái ngược hoàn toàn với tính cách trầm lặng uể oải trước kia.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây